Đêm đã buông, nơi đây không gian thật tĩnh lặng. Con cún con đã ngủ rồi, mẹ đắp chăn cho con chó cún của mẹ, chỉnh điều hòa 29 độ quạt gió auto, con nằm ôm gối ngủ say giấc. Vẫn như thường lệ, mẹ lại dậy và làm việc của mẹ.
Cuộc sống ban ngày đầy ồn ào và màu sắc, mẹ chả thể nghĩ được gì ngoài những cái đang diễn ra trước mắt mẹ. Mỗi con người ai cũng có khoảng tĩnh cho riêng mình, mẹ thích thú cảm giác được ngồi nghe nhạc hay làm vài ba cái linh tinh và nghĩ rồi nghĩ... Được nghe bản nhạc mình thích thật là thích, được nghe đi nghe lại theo ý mình cũng thật là thích, được là chính mình quả thật là cực thích... Bên con mỗi ngày, nhìn con lớn rồi con khôn hơn, mẹ hạnh phúc biết bao. Con gọi" mẹ, mẹ, mẹ..." thật hạnh phúc ... Vẫn biết viết văn ko nên lặp lại từ nhưng sao 2 chữ hạnh phúc nó cứ vang lên trong suy nghĩ... Hạnh phúc vì có chồng luôn luôn sát cánh và hiểu vợ, hạnh phúc vì nghèo thôi mà gia đình ta vẫn yên ấm và vui vẻ bên nhau, hạnh phúc vì chúng mình cùng chung suy nghĩ, hạnh phúc vì chúng mình không cần giàu bằng mọi giá vì chúng mình muốn có nhiều thời gian ở bên nhau để chăm sóc tổ ấm nhỏ này...hạnh phúc từ trong suy nghĩ... từng lời nói... từng cử chỉ dành cho nhau...
Vợ vẫn thường tâm sự với chồng rằng. Em không cần anh vất vả kiếm nhiều tiền, em chỉ muốn gia đình chúng ta khỏe mạnh... Anh với đúng nghĩa là người chồng, và em với đúng nghĩa là người vợ, người mẹ... Rằng có nhiều tiền cũng không mua được nụ cười của anh và con. Thế nên mình cứ nghèo thế thôi, sống đủ với những gì mình có... Em biết cuộc sống này khó khăn, cuộc sống này vất vả, cuộc sống này bon chen...Nhưng anh vẫn cứ là anh người mà em yêu, không bon chen, không vật chất...là người bố tuyệt vời. Hiện tại chúng ta hay phải xa nhau vì nhiều lí do... Nhưng tất cả chúng ta cùng cố gắng, cố gắng để không hối hận vì những gì mình đã làm, cố gắng để vượt qua được chính mình... chồng nhỉ!!!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét